“Còn có mẫu thân, người thật đẹp, là nữ tử mỹ lệ nhất mà Dao Dao từng gặp trong đời.”
Lời vừa dứt, thân thể nàng lại trong suốt thêm vài phần, gần như có thể xuyên qua người nàng mà thấy được bức tường phía sau.
Nàng dừng lại giây lát, như cố nén tiếng nấc nghẹn ngào, rồi lại gượng cười một cách thản nhiên:
“Hy vọng lịch sử không tái diễn, ta thật không muốn trải qua thêm một lần xuyên qua dòng thời gian nữa… Nếu thật sự có thể quay về, không biết đến lúc đó hai người có còn nhận ra ta không?”




